Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

Nhà mình tôi phải bước ra.

Con tức nói cho ông ấy một trận

Nhà mình tôi phải bước ra

Vậy nên bà thoải mái, bà muốn nói với ai, nói bao lâu cũng được? Như vậy thì chết chúng con bà ơi!  ”. Có chức trọng quyền cao. Thấy ông Hoan thông cảm, tôi mới tâm sự: “  Vợ chồng thằng cả nhà tôi đi làm từ sáng đến tối mới về, các cháu cũng bận học hành.

Nó bảo đích mẫu rồi, cứ ở nhà cho bình an. Khi người thu tiền điện thoại đưa cái hóa đơn thanh toán, thằng trưởng liếc vào vội kêu như cháy nhà: “  Điện thoại bàn là điện thoại bà thường gọi nhá, chúng con mỗi người một máy di động, chẳng mấy khi dùng điện thoại bàn nữa. Mấy lần gặp tôi đi chợ, ông vẫn dặn: “  Ông Phước nhà bà thời còn sống hay làm thơ và thơ ông ấy hay lắm.

Bà về lục tìm xem còn bài thơ nào trong sổ tay thì đưa tôi tập trung để chuẩn bị ra một tập thơ của phường  ”.

Nó nghe liền la lên:  “Sao bà nói chuyện với cái ông lẩm cẩm ấy? Suốt ngày thơ với phú. Tôi nghe mà chán chường. Tôi bấm số và gọi oang oang cho vợ chồng nó và hai đứa cháu cùng nghe: “  Alô! trọng điểm trông nom người già cô đơn phải không? Tôi muốn vào đó ở vĩnh viễn thì làm thủ tục thế nào, xin cho tôi biết?  ”.

Nhưng tôi bình tĩnh lắm. Cứ đi học về là đứa nào đứa ấy chui vào phòng riêng của mình, đóng chặt cửa, khi nào cơm chín mới thấy chúng xuống ăn. Ông Hoan nghe điện mừng lắm.

Ngôi nhà có từ đời ông nội chồng tôi. Ông vội đạp xe đến để lấy thơ. Ông ấy dặn: “  Nhà mình tất sẽ là nhà của con cái nhưng cuốn sổ này mang tên bà, bà phải giữ lấy phòng thân, khi nào quá đơn chiếc, bà sẽ cần đến nó  ”. Một lần này thôi rồi mẹ không bao giờ sờ vào cái máy bàn này nữa”. Các cháu nó không muốn tôi ra ngoài giao du với tầng lớp.

Con đã bảo bà phải đóng chặt cửa không cho ai vào nhà. Và đầu dây bên kia, người ta cũng giải đáp tôi oang oang: “  Được bác ạ.

Tôi cũng đã 70 tuổi, có hơn chục đứa cháu và 3 đứa chắt nội ngoại. Ông Hoan chậc lưỡi có vẻ cảm thương cho thân phận tôi. Chẳng bao giờ con trai, con dâu hay cháu hỏi han xem mẹ có khỏe không? Có ngủ được không? (ảnh minh họa)  Nhưng tôi khước từ:  “Không được đâu ông ơi.

Ông ấy nói thế mà đúng quá. 2 bữa nay buồn quá. Ở nhà muốn ăn gì uống gì, xem gì cũng có  ”. Buổi chiều, tôi bỗng nhớ đến ông Hoan – người bạn chồng tôi hồi trước, giờ ông làm Chủ nhiệm câu lạc bộ thơ. Nó được một kỹ sư kiến trúc người Pháp thiết kế. Ông không nói gì, đạp xe về nhà lấy một chồng báo nữ giới mang sang bảo: “  Bà đọc đi.

Ông ấy bảo phải cho mẹ dự vào các câu lạc bộ của người cao tuổi để mẹ khuây khỏa, khỏe mạnh. Hôm nọ, tôi đã tìm thấy cuốn sổ tay cũ của nhà tôi, mở ra thấy có nhiều bài thơ chép tay, giờ tôi gọi để đưa cho ông Hoan. Tôi nói ông Hoan đến lấy thơ của bố nó và cho tôi ít báo để đọc cho đỡ buồn. Tháng trước, tôi hay gọi điện cho ông Hoan, bà Linh, bà Cử… để tâm tình cho quên đi nỗi buồn.

4 đứa con, 2 trai, 2 gái nhưng chỉ có vợ chồng thằng cả ở với tôi. Câu chuyện chỉ có vậy mà mấy hôm sau thằng con trưởng về thành phức tạp. Sáng hôm sau, thằng trưởng khoe với tôi: “  Đêm qua, ông Hoan gọi điện cho con. Thấy tình cảnh tôi thường xuyên ở nhà một mình, ông Hoan khuyên tôi nên tham dự Câu lạc bộ dưỡng sinh hoặc Câu lạc bộ hát chèo cho đỡ buồn. Tôi ngồi cạnh chúng quây quần bên mâm cơm mà thành lạc điệu, trơ thế nào ấy…  ”.

Bà cũng đừng nghe ông ấy khuyên điều gì. Nói rồi, tôi đi lại chỗ máy điện thoại bàn. Vậy mà bà còn mời ông ấy vào chuyện trò, bà tin người vừa vừa chứ…  ”. Khi tôi về làm dâu, nó đã là ngôi biệt thự đẹp nhất phố. 2 ngày vắng nhà, thằng cả gọi điện về duy nhất một lần. Nghe con trai rên rẩm, tôi uất ức không chịu nổi. Nào ngờ tháng này tiền điện thoại bàn vượt mức thông thường.

Đúng là chỉ người già mới hiểu nhau. Bác chỉ cần có sổ tùng tiệm số dư 200 triệu đồng mang đến đây gửi để lấy lãi sinh sống hàng tháng là được  ”. Vợ chồng con cái chúng đi biển nghỉ mát, chỉ còn mình tôi ở nhà. Chẳng bao giờ con trai, con dâu hay cháu hỏi han xem mẹ có khỏe không? Có ngủ được không? Nhiều hôm không hiểu có chuyện gì mà cả nhà chúng trò chuyện với nhau bằng tiếng Anh.

Nó giàu. Điều kiện ấy với tôi thật dễ, vì chồng tôi trước khi mất, đã để lại cho tôi một cuốn sổ tằn tiện hơn 200 triệu. Mẹ cháu tự tập ở nhà cũng đủ khỏe mạnh, lại còn an toàn tính mệnh hơn ra ngoài gặp xe hiểm nguy  ”.

Gọi không phải để hỏi thăm mẹ mà để dặn mẹ khóa cửa cho cẩn thận và không được mở cửa trên gác thượng.

Tôi để nó nói xong liền bảo: “  Con cho mẹ gọi thêm một lần nhé. Mới biết nỗi đơn chiếc của nhau. Ông nói làm tôi rân rấn nước mắt. Con bảo: Bác đừng rủ rê mẹ cháu đến những chỗ xô bồ ấy.

Vừa để giết thời gian cô đơn, vừa để học hỏi những người đàn bà cao tuổi xem họ hoạt động gì để vui tuổi già?  ”. Ra ngoài hiểm nguy về giao thông, lại phức tạp về con người. Vừa vào nhà nhìn thấy chồng báo nữ giới, nó liền khảo tra tôi:  “Ai mang báo đến cho bà? Họ mang cho với ý đồ gì? Bà ở nhà mấy hôm gặp những ai?”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét